Đêm hỏi bầu trời giấu Trăng đi đâu
Để mình đêm tự tình trong bóng tối
Sẫm nâu những quầng dương nhòa khói
Mắt giấu gì sau giọt nước cô đơn
Đêm nhớ Trăng gom góp dỗi hờn
Lục ký ức trong ngàn sao vỡ vụn
Bước chân trần in hàng trăm vệt xước
Lời trách móc nào cứa nát tim Đêm
Trăng tự ẩn mình, ngơ ngác, lặng im
Bầu trời kia có bao giờ là của Trăng - tất cả
Tháng năm có nhạt như café tan trong đá
Đã bao giờ cô đặc để tìm quên
Những cánh tay khô,quằn quại với theo
Một chiếc lá vô tình ...rụng xuống
Lá có vô tình không?
Chỉ có cành mới hiểu!
Hay chỉ do...cành không đủ....!
Mời mợ điền vào ô trống!hé hé
Lang thang xuống phố tìm nhặt tình rơi
Lá vàng ơi mau rơi lặng lẽ
Để kẻ mong manh "kim" thoả nỗi lòng"
Một chiếc lá vô tình ...rụng xuống
Lá có vô tình không?
Chỉ có cành mới hiểu!
Hay chỉ do...cành không đủ....!
Mời mợ điền vào ô trống!hé hé